Điện thoại: (04) 62730473 | Fax: (04) 62730478


THƠ VÀ CA TRONG TRUYỆN XUÂN HƯƠNG: BẠCH PHÁT CA, XUÂN HƯƠNG CA

Đăng ngày:

Tiếp theo bài Nông phu ca, quan Ngự sử  Lý Mộng Long lại được nghe các bác nông dân đang cày trên cánh đồng huyện Namwon hát thêm bài Bạch phát ca nghĩa là bài ca tóc bạc, nói về ảnh hưởng của thời gian đối với tuổi trẻ và sắc đẹp. Bài ca như sau:

Hãy dâng sớ khiếu nại, hãy khiếu nại đi,

Khiếu nại với ông trời,

Sẽ nói gì?

Để cho người già không chết,

Để cho người trẻ không già,

Hãy đi khiếu nại với ông trời

Tóc bạc là kẻ thù, là kẻ thù.

Để ngăn chặn kẻ thù đang tới,

Tay phải cầm cái rìu,

Tay trái cầm gai nhọn,

Đánh đuổi tóc bạc đang tới,

Kéo lại sắc đẹp đang đi,

Buộc bằng chỉ xanh,

Buộc cho thật chặt,

Sắc đẹp rồi sẽ tự đi.

Tóc bạc theo thời gian sẽ tới,

Dưới tai có nếp nhăn,

 

Tóc đen thành tóc bạc,

Sáng sớm vẫn xanh như tơ, chiều tối trắng như tuyết,

Thời gian thật vô tình,

Dẫu thời thiếu niên hành lạc thỏa sức,

Nhưng sẽ mau đổi thay,

Tất cả há chẳng do thời gian?

 

Cưỡi ngựa quý ngàn vàng,

Chạy trên đường lớn Tràng An.

Ngắm cảnh đẹp non sông muôn thưở,

Lại muốn xem thêm một lần nữa.

Ngồi bên cạnh giai nhân,

Vui đùa theo nhiều cách.

Cảnh đẹp bốn mùa, sớm hoa tối nguyệt

Mắt mờ, tai điếc,

Xem không thể thấy, nghe không thể được,

Làm gì được đây?

 

Buồn thay! Bạn của ta ơi!

Muốn đi đâu?

Như lá phong đỏ cuối thu rơi,

Rơi nhè nhẹ xuống.

Như sao buổi sớm,

Thi thoảng mới rơi.

Con đường đi ở đâu?

Ôi! Công việc nặng nhọc!

Cuộc đời ta chẳng lẽ,

Là một giấc mộng xuân?

Đây là bài ca có ý nghĩa sâu sắc, thể hiện sự chiêm nghiệm về cuộc đời, về việc tuổi trẻ và sắc đẹp rồi cũng qua nhanh, mọi thứ theo thời gian đều thay đổi và cuộc đời mỗi con người đều trôi qua nhanh chóng để khi nhìn lại ta giật mình thảng thốt nhận ra đời mình chỉ như một giấc mộng ngắn ngủi. Có thể nói, bài ca này có tác dụng truyền cảm hứng để các bác nông dân hát tiếp bài Xuân hương ca, bài ca về người yêu dấu trong trái tim chàng Lý.

XUÂN HƯƠNG CA

Tiếp theo bài Bạch phát ca, chàng  Lý Mộng Long vô tình được nghe các bác nông dân hát bài Xuân hương ca, bài ca nói về tình cảnh khốn khổ của người yêu mình. Bài ca như sau:

Mặt trời ở núi Tây đã lặn,

Hãy nhấc bó mạ lên, hãy tách ra từng cây,

Mau nói to lên, cắm thêm một cây vào ruộng của tôi,

Eo leol leol Sang sa đi yô.

 

Chủ thửa ruộng này, Bùi hộ trưởng, người tâm tính tốt,

Khi được cử đi bắt nàng Xuân Hương trong ấp,

Đã nhiều lần bẩm báo can ngăn, xin quan trên đừng làm như thế,

Lòng tham của quan, làm sao ngăn được.

Eo leol leol Sang sa đi yô.

 

Đánh bằng gậy to, đánh bằng côn trượng,

Bắt vào ngục, bắt đeo gông,

Hết ngày này ngày khác,

Nàng Xuân Hương chính trực vẫn giữ gìn khí tiết,

Eo leol leol Sang sa đi yô.

 

Tên quý tộc đểu giả ở kinh thành chỉ biết quay lưng,

Chính là chàng trai, con quan huyện cũ,

Nàng Xuân Hương rơi vào cảnh đó, chẳng hề quan tâm,

Trẻ tuổi bất hạnh, Xuân Hương chịu chết sao,

Eo leol leol Sang sa đi yô.

 

Thật độc ác, thật độc ác, viên quan mới thật độc ác,

Lại đánh nàng Xuân Hương yếu ớt mạnh đến thế này,

Ôi, cho dù là hận thù đáng chết, cũng không thể ra tay như thế,

Eo leol leol Sang sa đi yô.

 

Nàng Xuân Hương vô tội, tuổi trẻ thật cơ cực,

Bị hành hạ trong ngục, thật đáng thương!

Hỡi những con người kém cỏi, tài năng tầm thường,

Tuyệt sắc giai nhân tỉnh Namwon ta,

Mong manh mạng sống mai kia chắc phải chết sao,

Eo leol leol Sang sa đi yô.

 

Ôi, nàng Xuân Hương sắp chết, số mệnh cũng rủi ro,

Chúng ta sẽ thấy nàng chết, giống như trăng tàn hoa lụi,

Ngày ngày, chỉ biết đứng trước cửa ngục khóc và trông đợi,

Ông trời ơi! Hãy cứu sống tôi, ngài không động lòng trắc ẩn sao,

Eo leol leol Sang sa đi yô.

 

Gần đây, các quan chỉ biết lấp đầy lòng tham,

Thường ức hiếp những người thiếu phụ xinh đẹp,

Dồn ép cưỡng bức cả trăm họ tới chỗ chết,

Ngày nay, có việc gì mà bị lãng tai ở Namdaemun,

Chằng phải vì tiếng của mã bài sao?

Eo leol leol Sang sa đi yô.

Khi nghe xong bài ca, chàng Lý mới biết được chỉ một thời gian xa cách thôi mà nàng Xuân Hương xinh đẹp đã bị ngồi tù một cách oan ức và phải gánh chịu những hình phạt tàn khốc của Quan huyện Namwon. Lòng chàng giờ đây buồn tê tái và tràn ngập những hồi tưởng về quá khứ, về khung cảnh khi hai người gặp gỡ nhau lần đầu tiên. Chàng biết làm gì đây để trọn vẹn giữa công việc và chữ tình.

 

Nguyễn Ngọc Mai – Trung tâm Nghiên cứu Hàn Quốc.

Nguồn theo: Xuân Hương truyện, NXB Cheongmok, năm 2000, Seoul Hàn Quốc, bản tiếng Hàn

 

 


Scroll To Top